[Fanfic DC] Bên Cửa Thấy Nhành Hoa
  • Trong đôi mắt nọ có một chút cảm xúc không nói nên lời, rồi mới mở cửa phòng Tổng giám đốc đi vào trong. Shinichi vẫn chưa đến, Ran đi vào trong, cầm bình trà lên, nhận ra đã có người vệ sinh sạch sẽ.
  • Thấy vậy, cô chỉ cầm ấm rồi đi tìm trà để pha, nhờ vậy mà Ran tìm thấy một cánh cửa bên hông phòng. Hôm qua không nhìn thấy, bây giờ mới biết trong phòng còn có phòng vệ sinh và một bếp nhỏ. Ran đi vào trong mới thấy khu bếp rất sạch sẽ gọn gàng, thứ gì cũng có. Trông giống như một khu studio thu nhỏ, bàn ghế đầy đủ, còn có một gian nhỏ để ngủ lại.
  • Trong gian bếp ngoài bếp từ còn có tủ lạnh và một kệ tủ trắng ngà.
  • Mở tủ lạnh ra, bên trong có nước uống, có bia, có cà phê, có vài loại trái cây rửa sạch sẽ từ trước. Đóng tủ lại, trên bếp từ, trong tủ cao áp sát tường có rất nhiều chai lọ đủ màu, Ran tìm thấy một hộp đựng trà bằng gỗ, mở ra, mới biết đây là trà Phổ Nhĩ. Ran cứ nghĩ mình cần đem đến, nhưng ở đây đã có cả rồi.
  • Ran hơi ngẩn ra một chút, nhìn ấm trà Phổ Nhĩ. Cô thích Phổ Nhĩ, bởi cái hương trà chẳng giống như những loại trà hoa, không ngọt thanh như hoa hồng, không quá thơm như nhài. Phổ Nhĩ có cái hồn trà mà cô ưa, thành ra rất thích. Chỉ là, đã lâu cô không dùng rồi.
  • Pha trà cũng có nghệ thuật riêng, Ran từ nhỏ đã biết cách thưởng trà. Bởi vì người lớn trong nhà người nào cũng đam mê riêng với trà, người nào cũng yêu trà sâu sắc. Có mấy buổi trà chiều ngồi dưới nắng vàng ươm, ăn một miếng bánh, thưởng một tách trà. Như vậy mà đi qua năm tháng.
  • Sau này chỉ còn một mình, cô cũng chẳng thưởng trà chung với ai nữa.
  • Ran ngẩn ngơ một lúc, nước đã sôi. Trong công ty, những đồ vật thế này được bày biện khắp nơi. Từng món một rất chỉn chu trật tự. Ran đun sôi nước, rồi lấy nước nóng rửa sạch tách trà, tráng qua ấm tử sa và từng chén trà một. Như vậy mới có thể pha trà.
  • Cô rót trà vào, đợi búp trà nở ra. Bây giờ chẳng cần biểu diễn trà, nhưng cô vẫn rất hưởng thụ hương trà dậy men từ từ trong không trung. Sau khi làm xong, cô rót nước nóng vào rửa trà rồi đổ hết ra. Sau đó mới rót trà vào lần nữa, đợi trà nở đều.
  • Mỗi lá trà nở trong nước là một lần dậy hương, Ran làm rất chậm, vì trà cũng chẳng cần vội bao giờ. Đến khi cô pha xong ấm trà, thì mùi hương đã phảng phất trong không gian, dậy hương còn hơn hôm qua cô bước vào phòng tổng giám đốc. Ran nghĩ một lúc, cô hơi do dự cắn môi mềm, rồi vẫn lấy một tách mới ra đổ trà ra ngoài. Cô nhấp một lần, thấy vẫn chưa đủ vị, lại lặp đi lặp lại công đoạn ấy.
  • Đến khi cô cảm nhận được trà đã đúng vị, vừa đủ không thừa không thiếu, hương thơm dậy lừng trong không gian, Ran mới mang trà ra ngoài. Ran ngồi trên ghế êm, chỉnh lại khay chén, đặt ấm trên khay, rồi nhìn về cánh cửa đóng kín trong phòng giám đốc, che bớt nắng đi nên căn phòng có phần ảm đạm, nhưng đến khi mặt trời lên, vệt sách lại phủ trên sàn dần lan về bên này.
  • Ran chưa kéo rèm lên, cô cảm thấy nắng sớm ấm áp nhất, cũng là thứ nên để tràn vào phòng chứ không phải che đi. Phòng tổng giám đốc vốn là phòng có ánh sáng tốt nhất của cả công ty, vậy mà âm u ảm đạm như vậy. Ran ngồi một lúc, ánh sáng bên ngoài trải thảm trên người cô, khiến cả người dịu dàng hẳn đi.
  • Chẳng ai từ chối được một buổi sáng êm ả thế này.
  • Đến khi Shinichi đến, vào phòng cô còn chưa thoát khỏi trạng thái dịu dàng ấy. Anh mở cửa phòng làm việc của mình ra, đã thấy trong phòng có người đến trước rồi. Shinichi nhìn thoáng qua ghế sô pha, đã biết ai đến trước.
  • Ra là trợ lý của anh.
  • Hương trà Phổ Nhĩ thoang thoảng trong không gian, cô ấy ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn về phía rèm che. Shinichi không biết cô đang nghĩ gì, chỉ là nửa mặt nhìn nghiêng của cô trông rất bình thản, đến nỗi vừa vào có khi sẽ chẳng để ý thấy cô.
  • Đến khi cô xoay người, Shinichi như thoáng thấy cô cười, ánh sáng nọ phủ vàng trên cô, trông rất ấm áp. Cô đứng thẳng người, lặng lẽ cúi đầu chào anh.
  • Shinichi gật đầu theo thói quen, rồi thuận tay đưa cặp xách của mình cho cô. Ran hơi bất ngờ, không biết tại sao lại nghĩ anh biết cô sẽ nhận lấy rồi để vào đúng nơi, cho dù cô chỉ mới làm công việc này chưa đầy hai ngày hơn. Shinichi có vẻ rất tin tưởng cô, cũng có yêu cầu rất cao với cô thì phải.
  • Mà thật, Ran không làm anh thất vọng, cô nhận cặp của anh, tìm đúng nơi anh thường để cặp. Thậm chí còn biết nơi anh móc áo, còn cẩn thận để không có nếp gấp nào. Cô nhớ hôm qua anh đã làm thế này, một ngày để quan sát anh, là để khiến anh cảm thấy thoải mái nhất có thể.
  • Mỗi một chỗ cô đều nhớ, ngay cả email cô cũng đã lọc xong cho anh. Ran đến gần bàn làm việc của anh, rồi quyết định hỏi:
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Hôm nay tổng giám đốc đến sớm vậy đã ăn sáng chưa?
14
Chương 16